Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

Thơ

S©n ga

Tôi đi tàu,
            xuống  uống nước sân ga.
     Gặp một người quen
                                    vốn là họa sỹ.
                Đã bỏ nghiệp học hành,
                        để sách ấm
                        len lên từng hàng ghế.
                               mắt mời chào
                                       và miệng mua vui.
Nắm lấy tay nhau
                  nói chẳng lên lời.
       Anh rót nước đưa tôi rồi cúi xuống.
                          ***
       Nghiệp đời vậy,
              biết bao bận rộn.
             Súc động nào cũng chẳng mạnh bằng
                        nhịp co bóp của cái túi cơm!
     Nói làm chi khi đau khổ tủi hờn.
                Trong cơn khát, người ta cần chén nước!
    Lại tự hỏi      
                cái gì là quý nhất,
                           để cho ai và để làm chi?
            Ta cần ai và cần để làm gì?